Vắng bóng- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
VẮNG BÓNG
Đã vắng bóng một thời. Biệt tích...
Lại bùng lên thao thức trong đêm
Những giây phút ái ân, anh không thể quên
Ở phương trời xa... em còn lưu luyến ?
Đời anh dẫu bao la như sóng biển
Vẫn in hình người gái thôn hương
Mối tình qua, sâu đậm trong tim
Khoảng cách hai ta ngày càng xa lắc...
Em đơn chiếc, mỗi đêm về hiu hắt
Có vấn vương nhớ lúc đã cùng anh ?
Kỉ niệm êm đềm, hạnh phúc chứa chan
Anh âu yếm, dỗ dành em khuya sớm
Đã vắng bóng một thời. Biệt tích...
Lại bùng lên thao thức trong đêm
Những giây phút ái ân, anh không thể quên
Ở phương trời xa... em còn lưu luyến ?
Đời anh dẫu bao la như sóng biển
Vẫn in hình người gái thôn hương
Mối tình qua, sâu đậm trong tim
Khoảng cách hai ta ngày càng xa lắc...
Em đơn chiếc, mỗi đêm về hiu hắt
Có vấn vương nhớ lúc đã cùng anh ?
Kỉ niệm êm đềm, hạnh phúc chứa chan
Anh âu yếm, dỗ dành em khuya sớm
Giờ cát bụi đang phủ đầy cuộc sống
Em quấn lên mình một dải khăn tang
Cuộc tình theo năm tháng lụi tàn
Bao đổ nát… cũng chỉ là vô nghĩa.
Lòng nuối xót, thương người thôn nữ
Vực thẳm cuộc đời, liệu vượt được không ?
Yêu một thời, anh giang cánh tay êm
Ôm Cưng vào lòng, ủ cho em cuộc sống
Đêm đầu hạ, nhìn lên bầu trời vắng
Thả hồn cho gió cuốn đến em xưa...
Phạm Ngọc Thái
Em quấn lên mình một dải khăn tang
Cuộc tình theo năm tháng lụi tàn
Bao đổ nát… cũng chỉ là vô nghĩa.
Lòng nuối xót, thương người thôn nữ
Vực thẳm cuộc đời, liệu vượt được không ?
Yêu một thời, anh giang cánh tay êm
Ôm Cưng vào lòng, ủ cho em cuộc sống
Đêm đầu hạ, nhìn lên bầu trời vắng
Thả hồn cho gió cuốn đến em xưa...
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: