Cỏ hoang- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
CỎ HOANG
Thuở ấy quê người đất khách
rong buổi tha phương mưu tính cuộc đời
Tôi đã gặp những người con gái
Dẫu yêu kiều, nhưng cũng bèo thôi...
rong buổi tha phương mưu tính cuộc đời
Tôi đã gặp những người con gái
Dẫu yêu kiều, nhưng cũng bèo thôi...
Cô gái bay đi ngỡ làn mây dại
Trôi lang thang đầu bãi, cuối giời
Em tự do như thể là cát bụi
Có đôi lần giời cũng khóc, mưa rơi !
Loài lạc thú phồn vinh hơn gió
"Cơn hồng hoang" thả cỏ xuân xanh
Em phá bỏ những đức qui kiềm chế
Yêu phanh phui, yêu đến tan tành...
Tôi nghĩ: Thôi thế đã thoả lòng ham hố
Khoả thân mây đùa rỡn cả linh thiêng
Huống hồ buổi thường bán buôn đạo lý
Có dễ gì thân gái, trách chi em !
Hỡi Thiên đường - Địa phủ: Trần gian
Loài người mãi sao tràn lan tội ác ?
Ta từng ngợi ca chủ nghĩa nhân văn chân thiện nhất !
Em gái bay đi vẫn thích cởi truồng...
Ôi, cuộc bèo hoang trời đất trầm luân
Và bản chất muôn đời còn muông thú
Nhà chính trị cùng đứa du côn, tranh thủ chơi thánh nữ
Em vũ ba lê trong thế giới hỗn mang... gieo hoa, cấy linh hồn...
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: