Vô ngôn- Nguyễn Minh Phúc
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
VÔ NGÔN
đi gần hết cuộc đời
mãi mà không gặp núi
không tin lời của Chúa:
“gõ thì cửa mở thôi…”
bóng tôi chiều thinh lặng
ngóng ngỡ ngàng mây trôi
nghe trời mù xa vắng
lăn ngùi ngậm bên trời
đi gần hết cuộc đời
mãi mà không gặp núi
không tin lời của Chúa:
“gõ thì cửa mở thôi…”
bóng tôi chiều thinh lặng
ngóng ngỡ ngàng mây trôi
nghe trời mù xa vắng
lăn ngùi ngậm bên trời
giật mình đêm nằm mộng
hái một ngàn sao bay
khói trần gian lồng lộng
ướt tràn đôi mắt cay
hái một ngàn sao bay
khói trần gian lồng lộng
ướt tràn đôi mắt cay
sẽ không còn ai nữa
về trong cõi đời nầy
chỉ là đêm tàn úa
rụng đầy trên cánh tay
ôm một trời tê tái
trên cõi ngày vô ngôn
ai mang chiều đi mãi
nghe mưa lạnh buốt hồn…
nguyễn minh phúc
về trong cõi đời nầy
chỉ là đêm tàn úa
rụng đầy trên cánh tay
ôm một trời tê tái
trên cõi ngày vô ngôn
ai mang chiều đi mãi
nghe mưa lạnh buốt hồn…
nguyễn minh phúc
0 Comment: