Viễn trình 5- Trương Đình Phượng
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
VIỄN TRÌNH 5
Em à
bao giờ thì em về
ngoài hiên gió đã già
và lá cũng không còn trẻ nữa
những nụ hoa chiều nào em cắm
cũng đã tàn nhan sắc trong chiếc bình khô hạn
em à
bao giờ thì em về
đường đêm nay chênh vênh mùi dĩ vãng
những ngọn đèn lạc phách đứng bơ vơ
tôi nhớ hình như
lâu rồi
từ một ngày mùa thu nào đó
mùa thu xa xăm như ánh mắt em buổi chiều thơ dại
ngẩn ngơ ngắm những ngọn đồi ảo mộng lìa trần
em hát tôi nghe khúc ca về những sớm mùa xuân
ruộm hương nắng mới
những con sâu non nằm nhai chiếc bóng của mình
chờ giấc mơ hạ sinh những cánh đồng trù phú
tình yêu.
em à
bao giờ thì em về
phố đêm nay chất đầy những bàn chân lạc lối
ngõ nhỏ vào
những căn gác tim đời
Trương Đình Phượng
Em à
bao giờ thì em về
ngoài hiên gió đã già
và lá cũng không còn trẻ nữa
những nụ hoa chiều nào em cắm
cũng đã tàn nhan sắc trong chiếc bình khô hạn
em à
bao giờ thì em về
đường đêm nay chênh vênh mùi dĩ vãng
những ngọn đèn lạc phách đứng bơ vơ
tôi nhớ hình như
lâu rồi
từ một ngày mùa thu nào đó
mùa thu xa xăm như ánh mắt em buổi chiều thơ dại
ngẩn ngơ ngắm những ngọn đồi ảo mộng lìa trần
em hát tôi nghe khúc ca về những sớm mùa xuân
ruộm hương nắng mới
những con sâu non nằm nhai chiếc bóng của mình
chờ giấc mơ hạ sinh những cánh đồng trù phú
tình yêu.
em à
bao giờ thì em về
phố đêm nay chất đầy những bàn chân lạc lối
ngõ nhỏ vào
những căn gác tim đời
Trương Đình Phượng
0 Comment: