Hai ba tháng Chạp- Tuyền Linh
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
HAI BA THÁNG CHẠP
Tôi lầm lũi bước đi
dưới bầu trời 23 Tết
đan xen trong đầu bao chuyện buồn, vui
chuyện trước, chuyện sau
chuyện nghèo, chuyện giàu
chuyện phải, chuyện không
hình như đã hình thành trong tôi
một mảng buồn trầm tích
Dưới đáy sông cuộc đời
tôi chẳng thể nào nhúc nhích
dù muốn vươn…vươn thật xa
trong khả năng vốn có của mình
Tôi nhìn lên bầu trời
thấy nhiều màu sắc lung linh
rồi nhìn xuống mình
bỗng thương quá con tim không tuổi
Thượng Đế sinh tôi ra đã cho tôi một bản thể
Sao không làm con tim tôi khô cằn đi theo quy luật đất trời?
để chẳng bao giờ Tim lâm vào chuyện tình rơi
trong cung bậc tơ vương loạn nhịp
Con đường 907 sáng nay - lối vào chợ Tết
Phố xá đông vui, kẻ hỏi người chào
Ấy mà chân tôi chênh vênh những bước thấp bước cao
như kẻ mộng du giữa đêm trừ tịch
Tôi đi mua sắm gì? Tôi chẳng biết
cứ đi…như muốn đi để đến, mà đến đâu?
Tôi không biết nữa
Tôi quờ quạng tìm…
trong tâm thức mình những dấu thương đau
Thật vô vọng - trước mặt tôi là một ngõ cụt không màu
Tôi rời chợ Vũng Liêm, vội đi về nhà
để kịp gặp Táo Quân, nhờ chuyển lên Thiên Đình
những rối rắm của tôi về “con tim không tuổi“
Tôi nghe tuổi đời mình đi qua rất vội…
nhưng tuổi con tim thì chẳng xê dịch chút nào
vẫn 20 như thời bắt gió hái sao
vẫn vụng dại thầm yêu trộm nhớ
Tại sao? Tại sao lại nghịch lý thế !
Hỡi Thiên Đình !
Hỡi Trời Cao !
Làm sao, làm sao tôi thoát được
khi quả đất cứ quay, khi con tim vẫn đập
khi tôi vẫn là tôi bằng xương bằng thịt đời thường
Trên cõi đời, còn những gì ngoài “thú đau thương“ ?
Xin hãy rót cho tôi một lần, một lần nữa đi
để tôi theo chu kỳ vào vòng chuyển hóa
Hỡi Thiên Đình !
Hỡi Trời Cao !
Tôi đang bị đày đọa…! ! !
Tuyền Linh
17.01.2020
Tôi lầm lũi bước đi
dưới bầu trời 23 Tết
đan xen trong đầu bao chuyện buồn, vui
chuyện trước, chuyện sau
chuyện nghèo, chuyện giàu
chuyện phải, chuyện không
hình như đã hình thành trong tôi
một mảng buồn trầm tích
Dưới đáy sông cuộc đời
tôi chẳng thể nào nhúc nhích
dù muốn vươn…vươn thật xa
trong khả năng vốn có của mình
Tôi nhìn lên bầu trời
thấy nhiều màu sắc lung linh
rồi nhìn xuống mình
bỗng thương quá con tim không tuổi
Thượng Đế sinh tôi ra đã cho tôi một bản thể
Sao không làm con tim tôi khô cằn đi theo quy luật đất trời?
để chẳng bao giờ Tim lâm vào chuyện tình rơi
trong cung bậc tơ vương loạn nhịp
Con đường 907 sáng nay - lối vào chợ Tết
Phố xá đông vui, kẻ hỏi người chào
Ấy mà chân tôi chênh vênh những bước thấp bước cao
như kẻ mộng du giữa đêm trừ tịch
Tôi đi mua sắm gì? Tôi chẳng biết
cứ đi…như muốn đi để đến, mà đến đâu?
Tôi không biết nữa
Tôi quờ quạng tìm…
trong tâm thức mình những dấu thương đau
Thật vô vọng - trước mặt tôi là một ngõ cụt không màu
Tôi rời chợ Vũng Liêm, vội đi về nhà
để kịp gặp Táo Quân, nhờ chuyển lên Thiên Đình
những rối rắm của tôi về “con tim không tuổi“
Tôi nghe tuổi đời mình đi qua rất vội…
nhưng tuổi con tim thì chẳng xê dịch chút nào
vẫn 20 như thời bắt gió hái sao
vẫn vụng dại thầm yêu trộm nhớ
Tại sao? Tại sao lại nghịch lý thế !
Hỡi Thiên Đình !
Hỡi Trời Cao !
Làm sao, làm sao tôi thoát được
khi quả đất cứ quay, khi con tim vẫn đập
khi tôi vẫn là tôi bằng xương bằng thịt đời thường
Trên cõi đời, còn những gì ngoài “thú đau thương“ ?
Xin hãy rót cho tôi một lần, một lần nữa đi
để tôi theo chu kỳ vào vòng chuyển hóa
Hỡi Thiên Đình !
Hỡi Trời Cao !
Tôi đang bị đày đọa…! ! !
Tuyền Linh
17.01.2020
0 Comment: