Người chơi đàn ở ga trung tâm (P9)- Xichlo-LtBNN
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
NGƯỜI CHƠI ĐÀN Ở GA TRUNG TÂM
Xa lộ Thái Bình Dương (Pacific Highway) về đêm vắng vẻ. Giờ này hầu hết mọi người đã yên giấc chỉ có những đoàn xe tải đường dài phủ kín bạt lặng lẽ nối nhau chạy đều đều như một đàn kiến cần mẫn. Shahram lúc đầu không để ý đến chiếc xe luôn bám sát phía sau mình cho đến khi ông định rẽ vào đường dẫn vào hầm vượt qua sông Sydney thì qua kính chiếu hậu ông thấy chiếc xe đó chớp đèn ra hiệu, tách vào làn trong rồi vượt lên ngang hàng với ông. Cửa sổ bên trái của nó được hạ xuống và ông nhận ra ông chủ của mình đang ngoắc tay ra hiệu cho ông hãy đi theo con đường qua cầu chứ đừng đi qua hầm. Sự việc xảy ra chỉ trong một thoáng chốc. Shahram chỉ kịp giơ ngón tay cái ra hiệu đồng ý trước khi chiếc xe đó phóng vụt đi mất hút.
Shahram lái xe như một cái máy. Ông đã quá quen với từng ngóc ngách của thành phố này sau mấy năm chạy taxi. Ông đang nghĩ đến những tài xế làm cùng ca đêm với ông trong hãng. Hầu như tất cả bọn họ đều đã từng chạy taxi trước khi vào làm trong đó. Đột nhiên ông lờ mờ cảm thấy mình đang rơi vào một gọng kìm đang từ từ xiết lại... Cảm giác rờn rợn mỗi khi gặp ông chủ lần này thực sự rõ ràng và sống động. Nó dường như lan tỏa dọc sống lưng ông, bò lên tay chân, vòng qua ngực ông như những vòi bạch tuộc...
Shahram cảm thấy khó thở. Ông hạ cửa kính, tắt máy lạnh, từ từ cho xe rẽ vào trạm xăng quen thuộc ông vẫn thường đổ xăng mỗi cuối tuần trên đường về nhà. Một lần nữa ông lại rùng mình sởn gai ốc, thầm nghĩ đây chỉ là một trạm xăng bình thường trong hàng chục trạm xăng trên đường về, sao ông chủ có thể biết rõ ông luôn đổ xăng ở trạm này để đặt ra điểm hẹn? Có phải nhiều tháng qua ông đã ở trong tầm ngắm? Và tất cả những rắc rối từ khi Leila buộc ông phải gởi Aya vào trường nội trú để lái xe đêm cho công ty may mặc có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay chính là một sự sắp đặt của những tay chơi mà ông chỉ là một quân bài trong tay họ?...
Quầy tính tiền của trạm xăng có ba bốn người đứng xếp hàng trước Sharham. Ông tự hỏi ai trong số này có liên quan đến công việc mà ông đang dấn thân vào? Tất cả họ đều lãnh đạm, thờ ơ, nhạt nhòa không ấn tượng... Ông trả tiền xong quay ra xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái và thiếu điều tắt thở khi một họng súng lạnh toát dí vào gáy ông và ra lệnh:
-Không được quay đầu lại. Cứ tự nhiên lái xe đi như bình thường. Tôi là người mà ông chủ anh bảo anh đón ở đây!
Shahram lập cập lái xe đi. Ông chỉ bình tĩnh lại khi chạy được đến phi trường Sydney và thả ông khách kia xuống. Suốt quãng đường đi ông không dám nhìn ra phía sau một lần nào!
Về tới nhà ông kiểm tra lại băng ghế sau. Dưới miếng phủ nệm ghế là một chiếc phong bì cũ, loại phong bì các hãng quảng cáo vẫn dùng để gửi thư cho khách hàng, bên trong có 5 tờ polyme 100 đô-la xanh lét...
- Truyện của Xichlo-LtBNN-
(xem lại P8)
P.9Xa lộ Thái Bình Dương (Pacific Highway) về đêm vắng vẻ. Giờ này hầu hết mọi người đã yên giấc chỉ có những đoàn xe tải đường dài phủ kín bạt lặng lẽ nối nhau chạy đều đều như một đàn kiến cần mẫn. Shahram lúc đầu không để ý đến chiếc xe luôn bám sát phía sau mình cho đến khi ông định rẽ vào đường dẫn vào hầm vượt qua sông Sydney thì qua kính chiếu hậu ông thấy chiếc xe đó chớp đèn ra hiệu, tách vào làn trong rồi vượt lên ngang hàng với ông. Cửa sổ bên trái của nó được hạ xuống và ông nhận ra ông chủ của mình đang ngoắc tay ra hiệu cho ông hãy đi theo con đường qua cầu chứ đừng đi qua hầm. Sự việc xảy ra chỉ trong một thoáng chốc. Shahram chỉ kịp giơ ngón tay cái ra hiệu đồng ý trước khi chiếc xe đó phóng vụt đi mất hút.
Shahram lái xe như một cái máy. Ông đã quá quen với từng ngóc ngách của thành phố này sau mấy năm chạy taxi. Ông đang nghĩ đến những tài xế làm cùng ca đêm với ông trong hãng. Hầu như tất cả bọn họ đều đã từng chạy taxi trước khi vào làm trong đó. Đột nhiên ông lờ mờ cảm thấy mình đang rơi vào một gọng kìm đang từ từ xiết lại... Cảm giác rờn rợn mỗi khi gặp ông chủ lần này thực sự rõ ràng và sống động. Nó dường như lan tỏa dọc sống lưng ông, bò lên tay chân, vòng qua ngực ông như những vòi bạch tuộc...
Shahram cảm thấy khó thở. Ông hạ cửa kính, tắt máy lạnh, từ từ cho xe rẽ vào trạm xăng quen thuộc ông vẫn thường đổ xăng mỗi cuối tuần trên đường về nhà. Một lần nữa ông lại rùng mình sởn gai ốc, thầm nghĩ đây chỉ là một trạm xăng bình thường trong hàng chục trạm xăng trên đường về, sao ông chủ có thể biết rõ ông luôn đổ xăng ở trạm này để đặt ra điểm hẹn? Có phải nhiều tháng qua ông đã ở trong tầm ngắm? Và tất cả những rắc rối từ khi Leila buộc ông phải gởi Aya vào trường nội trú để lái xe đêm cho công ty may mặc có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay chính là một sự sắp đặt của những tay chơi mà ông chỉ là một quân bài trong tay họ?...
Quầy tính tiền của trạm xăng có ba bốn người đứng xếp hàng trước Sharham. Ông tự hỏi ai trong số này có liên quan đến công việc mà ông đang dấn thân vào? Tất cả họ đều lãnh đạm, thờ ơ, nhạt nhòa không ấn tượng... Ông trả tiền xong quay ra xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái và thiếu điều tắt thở khi một họng súng lạnh toát dí vào gáy ông và ra lệnh:
-Không được quay đầu lại. Cứ tự nhiên lái xe đi như bình thường. Tôi là người mà ông chủ anh bảo anh đón ở đây!
Shahram lập cập lái xe đi. Ông chỉ bình tĩnh lại khi chạy được đến phi trường Sydney và thả ông khách kia xuống. Suốt quãng đường đi ông không dám nhìn ra phía sau một lần nào!
Về tới nhà ông kiểm tra lại băng ghế sau. Dưới miếng phủ nệm ghế là một chiếc phong bì cũ, loại phong bì các hãng quảng cáo vẫn dùng để gửi thư cho khách hàng, bên trong có 5 tờ polyme 100 đô-la xanh lét...
(xem tiếp phần 10)
Sydney, 2010
Xichlo-LtBNN
Xichlo-LtBNN
0 Comment: