Em đừng trách- Phạm Ngọc Thái
Phố núi và bạn bè... Chút gì để nhớ!
EM ĐỪNG TRÁCH
Em đừng trách tình anh… mưa bão…
Thì cuộc đời, có lặng đâu em ?
Anh như con tàu giữa đại dương
Ru với sóng, bầu bạn cùng giông tố
Anh đến với em dệt mộng đời, xây tổ
Ngỡ tháng năm, êm ấm cùng nhau
Nhưng em ơi ! Tình trong cõi bể dâu
Không phải chỉ đơm hoa hạnh phúc ?
Lòng anh những dạt dào, tha thiết
Thương em nhiều hơn cả bản thân
Nhưng bao nhiêu phiền lụy, cõi nhân sinh
Đâu có phải toàn cho ta trái ngọt ?
Thơ anh viết đôi dòng, hẹn vào kiếp khác
- Anh sẽ đón em về, từ thưở hai mươi…
Lúc Cưng còn là cô gái tinh khôi
Chưa một chút bụi đời hoen tạp
Người đàn bà anh thương, vững tâm mà bước
Anh phải đi… tiếp tục cuộc bôn ba…
Nếu khi nào em thổn thức dưới trời xa
Bởi trái tim anh, vẫn ôm hình em ấp ủ !
Phạm Ngọc Thái
Em đừng trách tình anh… mưa bão…
Thì cuộc đời, có lặng đâu em ?
Anh như con tàu giữa đại dương
Ru với sóng, bầu bạn cùng giông tố
Anh đến với em dệt mộng đời, xây tổ
Ngỡ tháng năm, êm ấm cùng nhau
Nhưng em ơi ! Tình trong cõi bể dâu
Không phải chỉ đơm hoa hạnh phúc ?
Lòng anh những dạt dào, tha thiết
Thương em nhiều hơn cả bản thân
Nhưng bao nhiêu phiền lụy, cõi nhân sinh
Đâu có phải toàn cho ta trái ngọt ?
Thơ anh viết đôi dòng, hẹn vào kiếp khác
- Anh sẽ đón em về, từ thưở hai mươi…
Lúc Cưng còn là cô gái tinh khôi
Chưa một chút bụi đời hoen tạp
Người đàn bà anh thương, vững tâm mà bước
Anh phải đi… tiếp tục cuộc bôn ba…
Nếu khi nào em thổn thức dưới trời xa
Bởi trái tim anh, vẫn ôm hình em ấp ủ !
Phạm Ngọc Thái
0 Comment: